... Sơn động quái dị, ánh sáng tối tăm, lò sắt bám đầy bụi bặm, ao nước sềnh sệch toàn thứ dơ bẩn, xương trắng tán loạn khắp nơi, còn có chai chai lọ lọ...
Trong đầu tôi ong một chút, giống như lại trở về trong ác mộng, tất cả mọi thứ trong trí nhớ, đều quen thuộc như vậy, nhưng mà, cũng xa lạ như vậy.
Chỗ này không ngờ lại là hang động thần bí của tên luyện cốt sư năm đó.
Tôi thật sự không thể tin nổi vào hai mắt của mình, hai cái hang động này lại nối liền với nhau.
Lúc này ánh mắt trời ở bên ngoài cửa động dần dần chiếu vào, tôi thấy rõ cái tên quái nhân kia đang chui ra khỏi cửa động, hắn muốn chạy!
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cong eo lập tức chui vào trong hang động, đảo mắt qua khắp nơi, quả nhiên là cái hang động luyện cốt chế thuốc đó, thậm chí cối xay vẫn còn được đặt nơi góc tường kia, trong động tràn ngập mùi tanh hôi kỳ quái, tuy là đã nhạt hơn mấy năm trước rất nhiều, nhưng mà vẫn có thể ngửi ra được, đó chính là mùi của luyện cốt, không ngờ mấy năm rồi mà vẫn chưa tán hết.
Mấy cái lò thiếc lớn kia đã sớm lạnh băng, dầu từ thi thể cũng đã đọng lại, nhưng mà tôi cũng không có tinh thần để quản nhiều đến vậy, bởi vì tôi đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của tên quái nhân kia.
Tôi vọt bước chạy nhanh qua, lúc này mới thấy rõ trên người của quái nhân kia không hề mặc quần áo gì cả, mảnh vải rách tung tóe đang khoác lên người nhìn rất giống như một cái bao bố bị rách, toàn thân chồng chất vết thương, chỗ nào cũng là vết sẹo do bị bỏng, đang chui ra bên ngoài từ khe hở của mấy cục đá ngoài cửa động.
Muốn chạy trốn cũng không dễ như vậy đâu! Nhưng mà tốc độ chui hang của quái nhân kia không ngờ cũng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt chỉ còn lại một cái chân trong hang, tôi vội vã xông lên, đột nhiên ra tay, không chút sai lệch bắt đúng ngay cái chân của hắn, lập tức dùng sức kéo vào trong, hô lớn:
- Đi vào đây cho tôi!
Tôi đột nhiên dùng sức, lại cảm thấy thân hình của hắn đúng là nhẹ tênh, hoàn toàn không có chút sức năng nào, lần này dùng sức quá nhiều, bịch bịch bịch bịch lùi lại vài bước liền, nhìn lại, trong tay đang cầm một cái chân của quái nhân kia....
Má ơi, chân của hắn... không ngờ lại bị tôi kéo rớt ra luôn rồi sao?
Tôi hoảng sợ, ngẩng đầu lại nhìn, quái nhân kia đã từ khe hở của mấy cục đá ngoài cửa động chui ra ngoài, đang đứng ở bên ngoài cười ha ha.
- Ha ha ha ha, thằng nhóc con nhà họ Hàn, không ngờ là mấy năm không gặp, mày cũng có giỏi giang ra đó, đáng tiếc mày vẫn không có cách nào bắt được ta, hai ông cháu nhà mày, ai cũng không giết được ta, ha ha ha ha ha...
Giọng nói này nghẹn ngào trầm thấp, lại còn mang theo cuồng vọng đắc ý, trong lòng tôi vô cùng chấn động, không ngờ rằng, điều mà tôi nghi ngờ, hắn ta lại thừa nhận nhanh như vậy, người này không ngờ đúng thật là cái tên luyện cốt sư đã từng rơi vào trong lò luyện cốt, Mã Cửu!
Hắn không chết, hắn vậy mà lại không chết, hắn đã bị phỏng đến mức này rồi vậy mà lại còn chưa chết!
Tôi vứt đi nửa cái chân trong tay đi, cũng không thèm nhìn xem một cái, tôi biết, hắn ta nhất định có bản lĩnh đặc biệt, nửa cái chân này, nói không chừng hoàn toàn không phải là của hắn.
- Mã Cửu! Ông nội của tôi ở đâu?
Tôi không muốn nói nhảm nhiều với hắn, mở miệng lập tức hỏi chỗ của ông nội, nếu như hắn ta vẫn không chết, hai cái hang động này lại thông với nhau, vậy hắn ta nhất định biết chuyện của ông nội.
- Hắc hắc, sao nào, nhớ ông nội của mày rồi hả? Ha ha, thật ra lúc nãy ta mới để cho mày nhìn thấy ông nội mày đó, hơn nữa còn cho mày một bộ phận cơ thể kìa, ha ha ha, không lẽ mày không nhận ra sao?
Mã Cửu tùy ý cười điên cuồng, trong lòng tôi phát run, cúi đầu nhìn về phía nửa cái chân tôi vừa ném đi lúc nãy, chỉ cảm thấy trong đầu kêu ong ong, nhưng mà nhìn kĩ thì cái chân kia hoàn toàn không phải của ông nội, tôi từ nhỏ đến lớn là đi theo ông nội lớn lên, tôi không có khả năng nhìn không ra.
- Hừ, Mã Cửu, ông đừng có mà lừa gạt tôi, muốn dùng cách này để kích thích tôi, ông cũng quá coi thường tôi rồi đó, cho dù mấy năm nay ông mạng lớn, may mắn còn sống, vậy thì cũng là do ông nội của tôi thương hại ông, tha cho ông một mạng, tôi thấy ông cũng đừng có mạnh miệng nói nhiều nữa, mấy năm nay hai chúng ta không gặp lại nhau, sao nào, vừa thấy mặt tôi đã chạy, có phải là sợ tôi rồi không?
Tôi ở trong hang động hừ lạnh nói, lúc này tôi cũng không dám tùy tiện chạy ra ngoài, bởi vì cửa động này đã sớm sụp xuống, mấy khối đá lớn đá chật kín chỗ này, mà cái khe hở lúc Mã Cửu chui ra ngoài, nếu như vào mấy năm trước thì tôi có lẽ còn có thể chui ra được, nhưng mà bây giờ tôi đã trở thành thanh niên cao to hoàn toàn không có khả năng chui ra ngoài được.
Còn chuyện vì sao Mã Cửu có thể chui ra ngoài được, tôi cũng không có thời gian nghĩ nhiều, cả đời hắn ta đều giao tiếp với xương cốt, nói không chừng còn biết mấy công phu kỳ lạ như súc cốt, hơn nữa người tàn nhẫn độc ác khôn lanh dẻo miệng như miệng, bây giờ đang đứng ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, nếu như tôi cũng đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị hắn ta đánh lén.
Nếu như dùng quyết chữ Phá để mở cửa động ra, cũng có chút không ổn, cửa động này toàn là mấy cục đá lớn, rất khó nổ tung, hơn nữa lúc này vách đá trên sơn động cũng đã sụp đổ xuống, nếu tôi ở trong này lại dùng quyết chữ Phá mạnh mẽ phá vây, lỡ như mà nổ sập luôn hang động, nhốt chính mình vào trong này luôn, vây thì quê chết...
Tôi mở miệng đáp trả, Mã Cửu lại không hề để ý, cười lạnh nói:
- Mấy năm không gặp, mày cũng có chút tiến bộ, nhưng mà mày muốn gặp lại ông nội của mày là chuyện không thể nào, hừ, ta đã phanh thây đốt xương lão, mày cuối cùng cũng sẽ không tìm được lão già đó đâu, hắc hắc, nhóc con nhà họ Hàn, ta vốn định ở chỗ này tiềm tu mấy năm, chờ chữa trị xong vết thương trên người rồi lại đi vào giang hồ, nhưng mà nếu như mày đã tự tìm đến, vậy coi như mày xui xẻo, ông nội Mã của mày cũng không rảnh chơi với mày, nếu như mày không tin thì cứ tiếp tục ở chỗ này tìm ông nội của mày đi ha.
Hắn ta nói xong hình như chuẩn bị rời đi, trong lòng tôi sốt ruột vội hô to:
- Đợi đã, Mã Cửu, năm đó là ông muốn hại tôi, ông nội của tôi cứu tôi ra, coi như là huề nhau, tôi hỏi ông, mấy năm nay ông sống kiểu gì vậy hả?
Mã Cửu giống như là đã lâu rồi không có nói chuyện với ai, bây giờ hình như là rất thích nói chuyện, cười hắc hắc nói:
- Không lẽ mày đã quên thần dược của ta sao? Năm đó ta bò ra khỏi lò, đã trọng thương sắp chết rồi, nhưng mà có nhiều thần dược như vậy, ta sẽ không chết được, mấy năm nay, ta chẳng những trị thương xong hết, lại còn đang chữa trị vết sẹo trên người, chỉ đáng giận là nhóc con mày tới quá sớm, hừ, nhưng mà cái này cũng chẳng sao, dù sao ta cũng đã nghẹn mấy năm nay, cũng nên đi ra ngoài đi dạo, mày và ta có duyên, hẹn gặp lại ở giang hồ đi.
Hình như tâm trạng của hắn ta cũng không tệ, cười hắc hắc lại định rời đi, tôi lại vội vã hôi:
- Ông bị đứt hết một chân, không lẽ ông cho rằng chính mình có thể đi ra khỏi dãy núi sâu này sao, đừng có quên, bây giờ tuyết lớn phong núi, ông nếu như cứ vậy mà đi, tôi thấy không đợi tới tối ông đã bị lạnh chết trong núi.
Tôi tìm đủ mọi cách kéo hắn ta nói chuyện, chính là vì không muốn để cho hắn ta rời đi, lúc này chỉ sợ hắn ta là người duy nhất biết được chỗ của ông nội, hắn nói ông nội đã chết, bị hắn ta giết chết, tôi hoàn toàn k tin, từ trong giọng nói vẻ mặt của hắn là tôi đã đoán ra, tên này căn bản là nói cho đỡ tức, hơn nữa nếu như hắn ta thật sự có bản lĩnh giết được ông nội, vậy vì sao vừa thấy tôi đã chạy chứ?
Cho nên, tôi nhất định phải tìm cho ra đáp án ở trên người hắn.
Mã Cửu khàn khàn giọng nói:
- Vậy cũng chẳng liên quan gì đến mày, ta có bản lĩnh sinh sống một mình trong núi này mấy năm, đương nhiên không cần đến mày quan tâm, nhóc con, hy vọng mày ráng sống cho tốt, một ngày nào đó, ta sẽ lại đi tìm mày, lấy linh cốt của mày, tiếp tục luyện thần dược của ta, ha ha ha ha...
Mã Cửu cười ha ha, rốt cuộc cũng dần dần đi xa, tôi ở trong hang động gấp muốn chết, nhìn xuyên qua khe hở kia một cái lập tức lại giận muốn điên người, hai chân của tên này vẫn còn nguyên vẹn, đạp lên tuyết đọng ở bên ngoài, không ngờ lại chạy rất nhanh, chớp mắt một cái đã không thấy đâu nữa.
Bà nội cha nó! Lúc này tôi mới hiểu ra, cái tên này là cố ý dùng nửa cái chân không biết là của ai đặt ở chỗ đó để lừa tôi, thật ra lúc nãy hắn ta đã sớm bò ra ngoài rồi.
Tôi duỗi tay đè lên tảng đá lớn ngoài cửa động, trong lòng tức giận muốn dùng quyết chữ Phá nổ bay mấy cái hòn đá đáng ghét này, nhưng mà mấy cục đá chặn cửa động này, nhìn sơ qua cũng không phải mấy ngàn cân thôi đâu, cho dù có nổ nổi, chỉ sợ cũng không phải là chuyện làm được ngay, lại còn có nguy hiểm sẽ làm mình bị đè luôn nữa.
Tôi thử túm mấy cục đá bên cạnh khe hở, muốn mở rộng cửa động ra một ít, nhưng mà cục đá lại rất khó lay động, xem ra cái khe hở nhỏ hẹp này đã là Mã Cửu cố gắng hết sức rồi, nếu không thì trong vòng mấy năm này hắn ta hoàn toàn có thể mở rộng cửa động ra thêm một chút nữa.
Trong lòng tôi chửi thầm vài câu, nhưng mà cũng chẳng còn cách nào, nếu tình huống này xảy ra vào mấy tháng trước, nói không chừng tôi sẽ thực xúc động, không để ý đến gì cả mà thử nổ tung cửa động, nhưng mà bây giờ, tôi cũng đã học được bình tĩnh và tự hỏi rồi.
Tôi cảm thấy, bây giờ tôi nên lập tức trở về chỗ mấy cái quan tài kia, nói không chừng ở chỗ đó có thể tìm được đáp án mà tôi muốn, còn chuyện Mã Cửu, vậy cứ theo lời của hắn ta, có duyên gặp lại trên giang hồ đi, chỉ cần hắn ta không chịu an phận, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hơi thu thập hắn thôi.
Nghĩ thông suốt chuyện này, tôi lập tức xoay người, đi ngược về đường ngầm lúc nãy.
Nếu lúc nãy Mã Cửu trốn ở trong quan tài kia, vậy thi thể vốn nằm bên trong quan tài đó, đã đi đâu rồi?
Tôi bước nhanh hơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo